Nó đỏng đảnh với mấy thằng xe be ngoài chợ, ai chẳng biết. Phim xet Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi. Rít một hơi thuốc lá thật dài, anh ngửa mặt trên trời rồi nhả làn khói mờ mờ. – Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh? Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. – Thôi, chuyện người ta. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày. Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi. Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. – Mỹ. Cô khoát tay:
– Ối. Có thằng ghẻ lác đầy mình, con vi trùng giang mai đã rúc vô tận xương tủy của nó rồi. Nhiều khi công việc bề bộn, vợ anh phải thay thế ra chợ bổ hàng. – Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Xuống củi từ những xe bò xe trâu, hoặc cẩu những thanh gỗ súc lên xe be xong xuôi, chia tay rồi đám thợ xách cưa trở ngược vào rừng. Thế đấy. – Em không nói anh. – Tên thiệt của em hả? Em bao. – Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh? – Không. Em chán cái nghề này lắm rồi. – Đàn ông, nhưng em trừ anh ra. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Còn công việc sau đó, hơi vất vả một chút. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ. Đang đi, cô hỏi:
– Anh mấy tuổi? Anh nhìn
